Lý do 3 năm nay vợ tôi đi tắm luôn tắt đèn

Chờ em tắm xong mới hỏi cho ra nhẽ. Không ngờ em òa khóc rồi chạy vào phòng đóng kín cửa lại. Tôi thấy lạ, bèn vào phòng tắm xem thử.
ly-do-blogtamsuvn-2
Ngày hai đứa cưới nhau, chúng tôi đều rơi nước mắt vì quá hạnh phúc. (ảnh minh họa) 

Tôi và vợ quen nhau từ những ngày ngồi trên mái trường cấp 3. Chúng tôi chơi thân với nhau suốt 3 năm học rồi bắt đầu yêu nhau từ lúc nào không biết. Em là cô gái lạc quan, yêu đời và luôn vui tươi. Chúng tôi yêu nhau sâu đậm, nhờ có tình yêu của em mà tôi đã vượt qua rất nhiều khó khăn trên bước đường đời. Ngày hai đứa cưới nhau, chúng tôi đều rơi nước mắt vì quá hạnh phúc.
Thế nhưng cuộc sống vợ chồng với những nỗi lo cơm áo gạo tiền đẩy chúng tôi xa nhau từ khi nào chẳng biết. Tôi trở thành người chồng khó tính và hay cau có, em có cố gắng làm tôi vui thế nào thì tôi vẫn thấy đó là phiền phức. Tuy vẫn sống chung dưới một mái nhà nhưng khoảng cách giữa chúng tôi cứ lớn dần, đến mức lạc điệu hẳn khỏi nhau.
Rồi một ngày tôi đang ở cơ quan thì em gọi điện báo tôi về ngay có việc gấp. Nghe giọng nói run rẩy của em, tôi cảm thấy có điều gì đó chẳng lành. Phóng như bay về nhà, tôi thấy em đang ngồi co ro trên sofa, gương măt tái nhợt và đôi mắt sưng húp. Em chìa cho tôi xem phiếu khám bệnh, trong đó ghi rõ kết quả siêu âm và xét nghiệp cho thấy em đang có một khối u trong ngực, cần phải phẫu thuật sớm. Tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình, chỉ biết ôm chặt lấy em để vỗ về an ủi.
Ca phẫu thuật thành công nhưng để lại trong em một nỗi đau tinh thần quá lớn. Em trở nên lặng lẽ, ít nói, không muốn tiếp xúc với ai. Em xin nghỉ việc ở công ty cũ, nhận việc ở nhà làm online và hạn chế ra đường hết mức có thể. Em không cho tôi đụng vào người, ban đầu thì ngủ quay lưng lại với tôi, sau đó em xách hẳn chăn gối sang phòng con ngủ.
Công việc lại cuốn tôi đi, tôi có một vài mối quan hệ ngoài luồng, dù chưa bao giờ đi quá giới hạn nhưng chúng tôi thường nhắn tin nói chuyện tán tỉnh nhau. Có đôi khi tôi quên bẵng mất mình còn một người vợ ở nhà nữa. Tôi biết mình sai nhưng cứ phải nhìn thấy dáng vẻ u ám của em tôi không sao chịu được. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhưng lại thôi vì thương con thương vợ.
Tôi quyết định phải hâm nóng lại tình cảm vợ chồng. Mỗi sáng tôi đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vợ, tôi cố lôi em ra công viên hít thở không khí trong lành, tôi tạo cho em nhiều sự bất ngờ nho nhỏ mỗi ngày. Ban đầu em từ chối nhưng dần sau đó em cũng hưởng ứng lại tình cảm của tôi. Em hay cười hơn dù vẫn ít nói và ưa ở một mình như thế.
Đêm đó sau khi xem phim với nhau xong, tôi nhẹ nhàng quay sang ôm em, khẽ vuốt tóc em. Nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay tôi lần xuống ngực, em bất ngờ đẩy mạnh tôi ra rồi hét toáng lên. Tôi bị đẩy đến ngã xuống giường nên nổi giận, quát lên với em:
– Cô làm sao thế hả? Dù thế nào tôi vẫn là chồng cô. Ngay cả nhu cầu cơ bản này mà cô cũng không đáp ứng cho tôi được à?
Em ôm mặt khóc chạy đi. Tôi chán nản nằm phịch xuống giường.
Hôm sau tỉnh dậy tôi thấy đau đầu kinh khủng, nghi bị cảm lạnh nên tôi xin nghỉ ở nhà. Đến trưa, em khẽ khàng bưng bát cháo lên cho tôi, em ngồi xuống bên giường nói lời xin lỗi. Vẫn tự ái chuyện đêm qua nên tôi không nói chuyện với em, em thở dài buồn bã.
ly-do-blogtamsuvn-1Em mặc cảm có lẽ vì sợ tôi thấy được sẽ ghét và xa lánh em (ảnh minh họa)
Sẩm tối em đi tắm, tôi khi đó mới để ý em tắm không bật đèn. Tôi đoán em quên nên ra bật hộ công tắc thì nghe em hét ầm lên
– Anh! Đừng bật, tắt nó đi cho em
– Để tối om nhỡ trơn trượt gì ngã thì sao?
– Em quen rồi không ngã được đâu. Anh tắt đèn đi, em xin anh đấy!
Tôi thắc mắc không ngừng. Chờ em tắm xong mới hỏi cho ra nhẽ. Không ngờ em òa khóc rồi chạy vào phòng đóng kín cửa lại. Tôi thấy lạ, bèn vào phòng tắm xem thử. Nhìn tấm gương còn đang mờ hơi nước, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Là vì em không muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bản thân, không muốn thấy khuôn ngực dị dạng và vết sẹo dài trên cơ thể mình. Em mặc cảm có lẽ vì sợ tôi thấy được sẽ ghét và xa lánh em. 3 năm nay có lẽ vợ tôi luôn phải tắm trong bóng tối như thế để trốn tránh hiện thực.
Tôi rơi nước mắt, tôi không hề nhận ra điều đó, cứ vô tâm bỏ mặc em vẫy vùng trong sự đau lòng của riêng mình. Tôi vội vàng chạy ra đập cửa cầu xin em cho vào. Tôi ôm chặt lấy em, xin lỗi không ngừng. Em cứ nép trong vòng tay tôi và khóc. Nỗi đau này tôi sẽ san sẻ nó cùng em, tôi sẽ không để em một mình chịu đựng nữa.
P.H / Theo Một thế giới
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Huan Nguyen" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét